Ngày xa xưa, ở một nơi rất xa, có một vị trưởng tộc đang bệnh nặng.
Ông gọi ba người thanh niên ưu tú nhất trong làng đến và nói với họ:
“ Đã đến lúc ta phải rời khỏi các con rồi, ta muốn các con làm một chuyện cuối cùng cho ta.
Các con đều là những đứa con ngoan có sức khỏe mạnh mẽ và có
trí tuệ hơn người, bây giờ các con hãy leo lên ngọn núi to mà chúng ta thường
xem nó là ngọn núi thiêng liêng. Các con cố gắng leo đến điểm cao nhất, nơi tột
đỉnh nhất, sau đó trở về nói cho ta biết phong thanh mà các con nghe được.”
Ba ngày sau, người thanh niên thứ nhất trở về mỉm cười, ăn
mặc đẹp đẽ:
“Tộc trưởng, con đến đỉnh núi to đó rồi, con nhìn thấy những
cánh đồng hoa nở rộ, dòng nước chảy trong xanh, chim hót véo von, nơi đó thật
không tệ đâu!”
Tộc trưởng già cười nói: “Con à, nơi mà con đến ngày trước ta
cũng từng đến rồi, chim hót hoa thơm không phải là đỉnh núi mà là chân núi đấy.
Con về đi.”
Một tuần sau, người thanh niên thứ hai trở về tinh thần mệt
mỏi khuôn mặt đầy phong sương:
“Tộc trưởng, con đã lên đến đỉnh núi rồi, con nhìn thấy rừng
thông hùng vĩ ngút ngàn, con ó trụi lông lượn vòng là một nơi khá đẹp.”
“Đáng tiếc thật con à! Đó không phải là
đỉnh núi mà là eo núi đấy. Nhưng cũng làm khổ cho con rồi, thôi con về đi.”
Một tháng trôi qua, mọi người đều đang
lo lắng cho người thứ ba, thì đột nhiên anh ta loạng choạng, quần áo luộm thuộm
quay trở về. Đầu tóc và miệng khô khan, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực.
“Tộc trưởng, cuối cùng con cũng lên đến
đỉnh núi rồi. Nhưng con nên nói như thế nào đây? Ở đó chỉ có gió lạnh thổi ào
ào, bốn phía là bầu trời xanh. ”
“Chẳng lẽ con không thấy bất cứ thứ gì
trên đó sao? Chẳng lẽ ngay cả con bướm cũng không thấy sao? ”
“Vâng, thưa Tộc trưởng, ở trên cao không
có gì cả. Con chỉ có thể nhìn thấy chính mình mà thôi, chỉ có một con người bị
đặt vào giữa trời đất với cảm giác nhỏ bé, chỉ có nghĩ đến tâm trạng bi kích
của anh hùng thiên cổ.”
“Con à, nơi con đến thật sự là đỉnh núi.
Theo truyền thống của chúng ta, ý trời muốn lập con làm Tộc trưởng, chúc mừng
con.”
Anh hùng thật gặp được ở đâu? Anh ta gặp
phải thương tích đầy mình, nơi con đường dài đơn độc, và cả cảm giác nhỏ bé
ngày càng chân thật.
* Bài học từ cuộc sống:
Vẽ hình tròn trên giấy, bên trong hình
tròn là sự nhận thức có hạn đối với thế giới của chúng ta, ngoài hình tròn là
vô hạn. Có rất nhiều người xem sự có hạn của mình là vô hạn mà tự mãn, nhưng
người vĩ đại chân chính lại phát hiện sự nhỏ bé của “Cuộc đời có hạn mà biết vô
hạn”. Phản quan chính mình được nhìn từ phía sau vũ trụ chính là cảnh giới cao
hơn, và cũng là cảnh đẹp mà người tài ở trên cao mới có thể nhìn thấy được. Khiêm
tốn không phải kiêu ngạo mà chính là tiêu chí tiềm năng thành công của một con
người.
Hồng
Danh – Sưu tầm