Như một vòng quay bất tận của trời đất, xuân về, mai đào nở rộ khắp từng ngõ nhỏ, mọi nẻo của quê hương,… Tháng giêng- tháng bắt đầu của một mùa xuân ấm áp và hạnh phúc…
Mỗi mùa xuân đến
là thêm một lần em hướng về miền xa xôi lắm. Một miền đầy hoa cỏ may và những
cánh én chao nghiêng theo gió. Con đê vắng và dòng sông mênh mông những sợi
nắng ấm, em bắt gặp chú bé chăn trâu cười hồn nhiên nghe hồn nhiên quá đỗi…Gió
gửi gì cho những nụ tầm xuân mà sáng nay em bắt gặp một cánh hoa nở vội.
Tháng Giêng, em nhớ ai mà em nhớ lắm lắm. Một
nỗi nhớ chẳng thể định hình, một nỗi nhớ chẳng thể gọi tên. Có khi là nhớ chính
mình, nhớ con người mình của những tháng giêng năm trước. Nhớ cảm giác đợi một
người mà người không đến, nhớ cả ánh mắt của ai đó da diết và thân thương…Nhớ
và cả nuối tiếc thẫn thờ khi tháng giêng vội qua…
Tháng giêng, là bình dị một vòm trời đầy mây trắng. Nắng ấm sóng sánh đổ dài trên những
mái tranh nghèo trầm lặng màu thời gian. Những đóa hoa đầu xuân cũng bắt đầu
nở, những gốc đào nằm kề bên nhau, cả ngõ nhỏ như được khoác lên mình chiếc áo
hồng mơ mộng, thanh nhã mà đằm thắm lạ kỳ…
Cô bé nhà bên khe khẽ hát: “Có một chiều, chiều xuân như thế. Nắng ngập
tràn hồn em ngất ngây mùa xuân, tình xuân. Có bao giờ chân trời xanh thế, như
mắt em lần đầu gặp anh má em hồng hoa đào tươi thắm như tình yêu, như mùa xuân
đến..” Giai điệu ấy , màu hoa ấy nhắc ta nhớ về một thời tuổi trẻ đầy kỷ
niệm. Phải rồi, có ai đó gọi tuổi trẻ là mùa xuân của đất nước, cái tuổi đầy
hồn nhiên, ngập ngừng, bối rối nhưng không kém phần trào dâng và mạnh mẽ…Má em
hồng như những cánh đào đẹp mỏng manh mà thách thức, đẹp thủy chung nhưng cũng
ngan ngát đa tình. Cánh hồng đào dịu dàng hòa vào ánh mai vàng trước gió xuân thật
thanh thản và bình yên…
Vẫn là tháng giêng, vẫn cứ là em đấy. Vẫn dịu
dàng trong từng câu hát “…nắng xuân rơi
đầy chiều vàng rực rỡ. Đến bên em ngồi, thì thầm khẽ hát. Câu tình yêu ơi chiều
xuân”
( TCK)